• Không có kết quả nào được tìm thấy

Kể chuyện đã nghe, đã đọc lớp 4 trang 119 | Giải Tiếng Việt lớp 4 Tập 1 chi tiết

N/A
N/A
Protected

Academic year: 2022

Chia sẻ "Kể chuyện đã nghe, đã đọc lớp 4 trang 119 | Giải Tiếng Việt lớp 4 Tập 1 chi tiết"

Copied!
1
0
0

Loading.... (view fulltext now)

Văn bản

(1)

Kể chuyện: Kể chuyện đã nghe, đã đọc Đề bài (trang 119 sgk Tiếng Việt lớp 4 Tập 1):

Trả lời:

Câu chuyện tham khảo

Có công mài sắt có ngày nên kim

1. Ngày xưa, có một cậu bé làm việc gì cũng mau chán. Mỗi khi cần quyển sách, cậu chỉ đọc vài dòng đã ngáp ngắn, ngáp dài rồi bỏ dở. Những lúc tập viết, cậu cũng chỉ nắn nót được mấy chữ đầu, rồi lại viết nguệch ngoạc, trông rất xấu.

2. Một hôm, trong lúc đi chơi, cậu nhìn thấy một bà cụ tay cầm thoi sắt mải miết mài vào tảng đá ven đường. Thấy lạ. cậu bèn hỏi:

- Bà ơi, bà làm gì thế?

Bà cụ trả lời:

- Bà mài thỏi sắt này thành một chiếc kim để khâu vá quần áo.

Cậu bé ngạc nhiên:

- Thỏi sắt to như thế, làm sao bà mài thành kim được?

3. Bà cụ ôn tồn giảng giải:

- Mỗi ngày mài thỏi sắt nhỏ đi một tí, sẽ có ngày nó thành kim. Giống như cháu đi học, mỗi ngày cháu học một ít, sẽ có ngày cháu thành tài.

4. Cậu bé hiểu ra, quay về nhà học bài.

Truyện ngụ ngôn (Tiếng Việt - lớp 2)

ện: Kể chuyện đã nghe, đã đọc

Tài liệu tham khảo

Tài liệu liên quan

Họ vượt Ấn Độ Dương và đến ngày 8 tháng 9 năm 1522, họ đã trở về Tây Ban Nha nhưng chỉ còn có một chiếc hải thuyền với mười tám thủy thủ.. Tuy nhiên họ đã đạt được

Tranh 2: Một hôm, cậu nhìn thấy một bà cụ đang mải miết mài thỏi sắt vào tảng đá ven đường.. Thấy kì lạ, cậu bé

Đọc tập thơ này, chúng ta thấy rất rõ tinh thần lạc quan, yêu đời của Bác Hồ kính yêu.. Cuộc sống trong tù rất

Bác dặn trạm đón tiếp, dù đồng chí này có đến sớm, cũng giữa trưa mới cho đồng chí ấy vào gặp Bác.. Trời mùa hè, nắng chang chang, đi bộ đúng ngọ nên đồng chí Trung đoàn

Câu chuyện rất thân mật này diễn ra giữa hai người đứng đầu hai quốc gia, đồng thời cũng là hai người bạn yêu chuộng hòa bình, luôn luôn đấu tranh cho hòa bình, hữu

Vượn mẹ giật mình, nó hết nhìn mũi tên lại nhìn người thợ săn một cách căm giận.. Tay vượn mẹ vẫn không rời

Con đường vào khu phố của chúng em dài chừng l00m, đứa dùng que nhặt túi, giấy vương vãi, đứa cầm chổi quét vun rác lại từng đống một, bỏ vào các thùng rác. Các cô

mà chú Khoa nhận ra, cuộc sống này còn rất nhiều người có số phận như mình, trong đó có những người dù mang trọng bệnh nhưng vẫn nỗ lực vươn lên để sống có ích.. Vì